Có những góc khuất...







Thời gian chưa lâu, cảm xúc không dạt dào, tình cảm của tôi dành cho trường cấp ba là một tình yêu be bé nho nhỏ, nơi mà tất cả kỉ niệm mới chỉ là bắt đầu. Giống như em bé bắt đầu bước những bước đi chập chững đầu đời, tôi cũng thế. Tình cảm ấy mới nảy sinh, nhẹ nhàng đứng bên cạnh những tình cảm cố hữu mà tôi đã dành cho khoảng thời gian trước đây khi ở trường cấp một, cấp hai. Tôi đã sợ, trái tim mình chưa đủ lớn để yêu, nhưng chắc là tôi nhầm, bởi vì giờ đây, tôi đã thấy, không phải sự thay đổi nào cũng là không tốt, tình cảm ấy ngày một lớn dần lên.

Ấn tượng đầu tiên của tôi là sao ngôi trường này lại có nhiều cây cao và già đến vậy! Ngay từ lần đầu bước vào, những tán cây xanh đổ bóng xuống cả một góc sân trường khiến cho tôi cảm thấy dễ chịu, thân cây cao và lớn như muốn làm chỗ dựa cho những con người bỡ ngỡ và lạc lõng, cành vươn dài rộng tựa muốn che chở, làm vững lòng cho bất cứ ai. Đó là những trưa trời nắng, tôi trên đường đi học mà cảm thấy thật nóng bức mệt mỏi. Rồi khi bước chân vào trường, sau những sải bước dài nhanh chóng cho tránh cái nắng gắt mà đến lớp, tôi lại tần ngần đi chậm lại. Ừ phải, tôi đang đi dưới những tán cây ấy. Nắng xuyên qua kẽ lá chiếu tia sáng nhỏ của mình in hằn xuống sân gồ ghề. Gió lại nhè nhẹ và xao động cho tán cành đung đưa. Những đốm sáng nhỏ trên sân cứ dập dìu, chậm rãi. Nắng rất mát. Có lẽ khi nắng xuyên qua những ô tròn tròn méo méo ấy, hòa với sắc xanh sẫm, lại nhẹ nhàng hơn. Rồi những hôm sinh hoạt ngoài sân trường, ghế nhựa xếp thành hàng thành lớp, có khi là văn nghệ, có khi là đọc kế hoạch hay thông báo của trường, nhưng tôi nhiều lúc vẫn vô tình ngẩng đầu lên. Vẫn biết trên đầu là những tán lá, nhưng không lần nào là tôi cảm nhận giống lần nào. Có khi tôi thấy lòng mình thật mát rượi lúc bắt gặp màu xanh đậm ấy, có khi lại thấy như thiên nhiên đang dang tay rộng ra bao bọc lại bản thân mình, và đôi lúc là cảm tưởng như không gian quanh đây đang rộng hơn, rộng hơn nữa. Trường tôi không lớn, nhưng mỗi lần ngồi thâm thấp dưới sân, ngước lên nhìn, cả ngôi trường trông to và đẹp hơn rất nhiều. Màu trời xanh biển nhạt làm nền cho tia nắng vàng xuyên qua màu xanh lá cây tuyệt vời. Bên cạnh đấy tôi cũng là một người rất thích chụp ảnh. Chính vì vậy mà tôi cũng hay để ý sự thú vị của mỗi loài cây được trồng trong trường. Hôm trước đến lớp khá sớm nên tranh thủ tôi ra sân sau ngắm bí mật nho nhỏ vừa phát hiện: một cây sưa. Vốn dĩ yêu loài cây lá xanh non có bông trắng muốt, luôn được người ta ví như "thiếu nữ của mùa xuân" này, nên tôi luôn muốn tìm loài cây đó ở những nơi thân thuộc bởi mong được ngắm nhìn những bông đó suốt mùa sưa nở vẻn vẹn trong vài tuần tháng hai tháng ba. Niềm vui chạm đến trái tim tôi khi mà đôi mắt cận quên kính cứ nheo nheo nhìn nhìn rồi tìm tìm cuối cũng cũng đã phát hiện ra cành hoa nở muộn duy nhất còn sót lại. Vẫn thế, một màu xanh mát và trắng không thể lẫn vào đâu được. Tôi rủ cô bạn cùng lớp ra xem. Cùng cười. Vậy là lại thấy trường mình đẹp thêm nữa.
Có những góc khuất mà ít người có cơ hội nhìn thấy nhưng khi nhìn từ một vị trí một thời điểm nào đó lại trở nên lạ lùng. Lớp tôi học tầng một, cửa sổ nhìn ra khu nhà cũ kĩ, có chiếc cửa gỗ sơn xanh đóng im ỉm suốt ngày, chẳng hiểu sao mấy hôm nay lại được ai đó mở bung ra, dễ dàng nhìn thẳng vào bên trong, trông tò mò. Hàng cây ở sân sau dùng cho tiết học thể dục thường ngày nhìn bụi bặm vô cảm thế mà mấy tháng vừa rồi, chỉ cần vài đợt gió hơi mạnh là từng chiếc là thi nhau, rủ nhau rụng xuống chéo qua mặt sân cát cuốn bụi mù mà nhìn vẫn thấy thật thích. Từng đợt lá đổ, xô vào đất, gió cuốn lá lên bay vô định trong vài giây rồi biến mất ra khỏi tầm mắt. Ô cửa sổ không có cánh của lớp học bỏ hoang cũng nơi ấy, là chỗ mà nhiều lúc đến sớm, tôi lại lặng lẽ ra ngồi lên trên bậc cửa, tìm kiếm thêm những điều kì lạ mới nữa. Lúc nghe có tiếng đập bóng xuống sân hay tiếng nói chuyện, thì tôi hiểu lúc đó mình nên quay về lớp. Lại nhớ đến vài hôm trước đấy nữa, khi băng qua sân trường, nhìn xuống chân, hình như lá rụng hơi nhiều so với mọi hôm. Lại đến tháng ba rồi, lại rục rịch học hành cho học kì hai. Lại sắp thi, lại sắp hè. Mỗi hình ảnh trong trường gắn liền với từng giai đoạn trong mấy tháng vừa qua, của năm đầu là học sinh nơi đây.
Đôi khi tôi có suy nghĩ là, trường cấp một, hai, hay ba thì cũng vậy. Ta chuyển địa điểm học, nhưng không hề chuyển trái tim đi đâu cả. Bất cứ nơi nào chúng ta ở bên nhau, giúp đỡ nhau thì nơi đó là trường. Đấy là nơi có khu nhà bốn tầng các lớp học quét vôi vàng. Đấy là chỗ mà có lối đi từ lớp ra sân khi tan học, nắng vàng hắt bóng từng bước chân. Đấy là chỗ mà có dọc hành lang chỉ vỏn vẹn ba lớp học còn lại thì là phòng hành chính hết, có muốn nói chuyện cũng phải nói nhỏ vì sợ ban giám hiệu, có muốn tổ chức liên hoan thì 99% cũng bị dẹp. Đấy là chỗ mà có cầu thang dẫn lên tầng hai, thi thoảng có việc phải lên, lại gặp đứa bạn cũ, lại chào nhau. Đấy là chỗ mà có lớp 10B10 nằm ngay cạnh lớp 10B11, tức là gần chỗ để xe đạp của trường. Tức là dẫn đến nhiều hôm, lớp người ta xách cặp lấy xe đi về hết, khoảng sân trống trơn không một bóng xe, còn mình vẫn phải ở lại học nốt. Cũng tức là mỗi khi có cuộc vui gì tổ chức, các bạn khác đi qua nhìn vào lớp mình mà ghen tị với sự vui vẻ đang tràn ngập trong đây. Đấy là chỗ mà có một tập thể lớp toàn con gái, xuất hiện đúng bốn bạn nam. Để rồi ai cũng tưởng rằng là lớp ngoan lắm, đến khi dạy xong mới biết nữ nói chuyện còn ác hơn cả nam. Đó là chỗ có dãy bàn trong cùng gần cửa sổ mà suốt mấy tháng tôi ngôi ở đấy. Để mà một hôm trời mưa, rồi tạnh, rồi nắng chiếu, rồi cầu vồng mọc. Thật là đẹp. Nhưng cũng chỉ có dãy bàn ngồi đó mới thấy được. Để mà một hôm trời gió rét, mặc mấy lần áo len mà vẫn thấy buốt, tự nhiên cô bạn tổ bên cạnh lại bảo mở cửa ra kêu nóng. Rồi từng đợt gió phả vào mặt, cả những giọt nước mưa buốt thấu. Đó là chỗ mà mặt bàn cô bạn bàn đầu, bị phủ kín bởi những hình vẽ hoạt hình rất ngộ nghĩnh. Mấy lần định xóa cơ mà tiếc. Đó là chỗ tôi ngồi hồi trước, cái hôm bị đổi chỗ cứ ủ rũ, buồn. Và, đó cũng chính là chỗ mà không hiểu sao dù có chuyển đi đâu thì cô bạn cùng bàn vẫn là người đấy, chẳng thay đổi. Là người luôn đến lớp cười tươi, luôn chọc mọi người, luôn tham gia vào hầu hết các cuộc vui với bạn bè. Duy chỉ có mình tôi đã nói rằng, nụ cười của bạn ấy chưa bao giờ là nụ cười thực sự, nó chỉ là trạng thái các cơ mặt được kéo dãn ra sao cho thành hình một cách cố gắng, cái nhếch miệng gượng gạo, còn từ trước đến nay chưa bao giờ cô bạn ấy biết vui thực sự là gì. Bỗng nhiên thấy mình gần gũi hơn với những con người mà mấy tháng trước còn chả biết nhau là ai.
Hơn bảy tháng trôi qua, cũng tức là hơn nửa năm rồi, tôi nghĩ về ngôi trường mới với trái tim và cái đầu đầy những điều phức tạp đồng thời cũng là những kỉ niệm vô cùng đẹp. Quá một tháng nữa thôi là kì thi lại đến, là lại tạm xa bạn bè. Là một lứa học sinh lớp 11 lại chuẩn bị học hành cho cả một năm cuối cấp đày căng thẳng phía trước. Là những anh chị lớp 12, vừa tập trung ôn thi đại học, vừa lắng lo cho cuốn lưu bút còn nhét ngăn bàn chờ đến giờ nghỉ lại viết tiếp. Là buổi lễ tổng kết mà hầu như là dành trọn không gian thời gian cho những con người sắp trưởng thành ấy. Kỉ niệm dành cho trường cứ đầy ắp trong tim. Là có chùm bóng bay rực rỡ lại nhẹ nhàng nâng mình lên cùng với trời xanh, bay cao cao mãi như những ước mơ, hoài bão của từng người học sinh ngày hôm nay đang ở đây, đang học dưới mái trường THPT Lê Quý Đôn này.




3 lời nhắn:

Andrómeda nói...

you're blog is great... it's amazing the way you put out your feelings into words, seriously.

kisses from portugal
;*

Andrómeda nói...

*your

Đinh Thị Thu Hà nói...

thanks for saying so ^^
but I don't really concentrate on this blog :P